"...Bay từ phía Tây, băng qua con Quốc Lộ, tôi ngước đầu nhìn mục tiêu trên sườn núi rồi kéo đầu con tàu lên bắt đầu bắn những trái hoả tiễn cuối cùng còn lại trong dàn phóng. Hàng trăm tiếng nổ đủ loại từ những họng súng của địch bắn trả vang rền. Thình lình tôi nghe hai tiếng “bụp,.. bụp” khô khan, như một vật cứng chạm vào thân tàu. Tôi quay qua hỏi người hoa tiêu phụ:
- Có nghe gì không Thạch ? Hình
như tàu mình bị trúng đạn đó!
Thạch ngồi im bất động bên ghế
trái im lặng không trả lời, đang chăm chú dán mắt vào những chiếc đồng hồ trên “cockpit”
trước mặt. Tất cả những chiếc kim màu trắng trên mặt đồng hồ phi cụ vẫn đang ở
trong vạch màu xanh, tiếng động cơ vẫn nổ đều đặn.
- Charlie đây Hổ gọi… Hổ 1 có thể
bị trúng đạn “ground fires”… Sẽ báo cáo tình trạng sau khi đổ xăng và “re-load”
“rocket”…
-Nghe năm… Charlie “hold” chờ
trên vùng… Lúc nào Hổ trở lại thông báo.
Hai con tàu quay hướng trở về
Pleiku. Giao cần lái cho Thạch, tôi lui cui móc điếu thuốc ra hút. Bổng thoang
thoảng đâu đây tôi ngửi thấy một mùi khen khét phản phất trong không khí. Tôi
liên tưởng tới viên đạn và tiếng động chạm vào tàu khi đang xạ kích.
-Trong tàu ai hửi thấy mùi gì
cháy không?
Tôi vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn tất
cả mọi người, hai anh mê vô và xạ thủ nhìn nhau không trả lời. Mùi khét càng rõ
rệt hơn. Tim tôi đập mạnh. Cảm giác con tàu bị bắt lửa cháy trên không trung có
lẽ là một cảm giác kinh hoàng nhất của những người đã từng cầm cần lái. Bỗng
dưng Thiếu úy Thạch quay qua chỉ vào lưng tôi. Áo giáp sau lưng tôi đang ngún
cháy. Một làn khói trắng đang bốc lên, lưng tôi có cảm giác nóng như ai dí bàn ủi
nóng vào da. Tôi vội vã giật phăng “seatbelt”, tháo chiếc áo giáp liệng vội ra
sau sàn tàu. Anh mê-vô lanh trí, mở bi đông nước trà chế lên lưng áo dập tắt ngọn
lửa. Một tàn lửa từ đuôi của chiếc hỏa tiễn phóng đi đã chui lọt vào sau lưng chiếc
áo giáp tôi lúc nào không hay, ngun ngún cháy lớp bông độn bên trong. Giây phút
xao động đã qua, tôi đã lấy lại được quân bình, nhìn lại thấy hai mê vô xạ thủ
đang nhe răng cười.
Phi trường Cù Hanh xa xa trước mặt,
căn cứ Pleiku đang nằm im lìm sưởi nắng hạ miền cao. Gió lộng vào khung cửa nhỏ.
Tôi dựa vào lưng nghế nghỉ sau thời gian căng thẳng mệt mỏi, điếu thuốc trên
tay, làn khói trắng quyện bay tan loãng vào khoảng không gian nhỏ hẹp của căn
phòng lái quen thuộc này như đã dính liền vào đời tôi. Bao nhiêu hiểm nghèo
gian khổ đã trải qua nhiều nhưng tôi cũng đã được đền bù xứng đáng với những cảm
giác cao độ, những hạnh phúc chất ngất trên vòm trời cao, thỏa chí tang bồng hồ
thỉ. Tôi phải làm và đã làm những gì cần làm của một người trai thời loạn, như
bao nhiêu người trai hùng khác cùng thế hệ. Cuộc đời của người hoa tiêu, mạng sống
như chỉ mành treo chuông, những cái sống cái chết đến bất chợt, không báo trước,
tương lai chỉ là hiện tại, thi hành những gì đã được giao phó, phần còn lại là
số mệnh. Tôi sống nhưng không suy tư, tận hưởng những gì có thể có trong ngày
hôm nay. Với quan niệm đó đôi lần đã đưa tôi vào những hành động liều lĩnh, quá
đáng, đôi khi có thể nói vượt ra ngoài cương kỷ của một hoa tiêu.
Rít mạnh hơi thuốc lá vào lồng ngực,
vị đắng của hơi thuốc thấm vào cơ thể, ngây ngất , tôi mơ màng đưa mắt nhìn
vùng núi rừng phơi bày trước mắt. Những giây phút được xoãi cánh bay cao như
cánh chim trên bầu trời xanh để được ngắm nhìn giang sơn cẩm tú của quê hương
này thật là vô cùng quý giá..."