Trích:
"...Thành
là một trong những phi công đẹp trai của phi đoàn, cao ráo, khuôn mặt có nét Tây
phương, lúc nào cũng sạch sẽ tươm tất. Ngay cả dây đeo súng anh cũng đặc biệt,
khẩu “rouleaux” mới toanh bên con dao rừng to bản, cán nạm sừng trâu, bao da
nâu chạm trổ tinh vi. Ngược lại với dáng dấp ăn chơi, anh là một người chồng mẫu
mực, và có thể nói anh một người “nội trợ đảm đang”. Thời gian đi biệt phái Thành
luôn luôn trang bị trong túi xách đầy đủ gạo, mắm, muối, tiêu, ớt…, cà phê, sữa
đặc, nồi niêu son chảo…cọng thêm đồ ăn hộp C-ration của phi đoàn phân phát.
Thành là “master” của “survival”. Không bao giờ phải lo đói. Buổi trưa trong lần đi biệt phái Phan rang, mọi người ra phố ăn cơm, anh ở lại biệt đội, đem giây điện của mìn “claymore” câu điện xuống ao cá gần đầu phi đạo. Những con cá chép bị điện giật nổi lềnh bềnh được biến thành nồi canh chua hay cá kho tộ ngon lành. Thỉnh thoảng trong vài phi vụ anh đem về những rau cỏ hay măng rừng hái từ các buôn Thượng, hay bắn vài ba con gà rừng, con vịt trời nấu những món ăn đặc sắc. Tôi thường tìm đến Thành trong những lúc cháy túi vì những canh xập xám tại biệt đội. Một ly cà phê, một điếu thuốc hay một bữa cơm dã chiến cũng là một điều đáng kể trong giờ phút đó. Hình như cuộc sống gần gũi của đời phi công trực thăng đã làm cho tình người, tình động đội càng ngày càng gắn bó, thương yêu nhau hơn.
Thành là “master” của “survival”. Không bao giờ phải lo đói. Buổi trưa trong lần đi biệt phái Phan rang, mọi người ra phố ăn cơm, anh ở lại biệt đội, đem giây điện của mìn “claymore” câu điện xuống ao cá gần đầu phi đạo. Những con cá chép bị điện giật nổi lềnh bềnh được biến thành nồi canh chua hay cá kho tộ ngon lành. Thỉnh thoảng trong vài phi vụ anh đem về những rau cỏ hay măng rừng hái từ các buôn Thượng, hay bắn vài ba con gà rừng, con vịt trời nấu những món ăn đặc sắc. Tôi thường tìm đến Thành trong những lúc cháy túi vì những canh xập xám tại biệt đội. Một ly cà phê, một điếu thuốc hay một bữa cơm dã chiến cũng là một điều đáng kể trong giờ phút đó. Hình như cuộc sống gần gũi của đời phi công trực thăng đã làm cho tình người, tình động đội càng ngày càng gắn bó, thương yêu nhau hơn.
Có
những sự kiện rất nhỏ đã xãy ra trong đời bay bổng mà tôi vẫn trân quý, không
bao giờ quên được. Nhớ lại thời gian mặt trận Gia Nghĩa sôi động, biệt đội 215
được lệnh tăng phái cho tiểu khu Quảng Đức. Căn phòng của biệt đội cư ngụ nằm
trong một “barrack” chơ vơ trên đỉnh đồi cao đất đỏ trơ trụi, rộng đủ chỗ chứa
vài chục ghế bố vải cho phi hành đoàn. Ban đêm vào mùa Đông gió lạnh lùa về từ
vùng biên giới Hạ Lào thổi qua ngọn đồi, rít lên những âm thanh ma quái. Anh em
thường gọi ngọn đồi này là “ Đỉnh Gió Hú”. Đêm đầu tiên tại biệt đội, sau khi
cơm nước xong xuôi, mọi người bắt đầu leo lên dãy giường bố sắp hai hàng ngang
như trong bệnh xá. Còn anh bạn Thành “râu” của tôi loay hoay lục trong túi “hồ
lô” biệt phái móc ra một cái lò dã chiến, bỏ mấy cục than đen vào rồi lúi húi
châm lửa mồi. Chẳng biết anh ta đang làm trò gì, tôi hỏi:
-“Thành!
Mày đốt lò than làm gì vậy?”
-“Để
dưới gường sưởi cho ấm mày à!” Vừa nghe xong tôi thấy thật buồn cười, liền chọc
quê anh ta:
-“Trời
đất!.. mày làm như đàn bà đẻ vậy. Đẻ được mấy ngày rồi,.. trai hay gái?”
Mấy
thằng bạn đang nằm trong mùng trên mấy chiếc gường bố kế bên nghe nói cười hô hố…
Anh
ta tỉnh bơ trả lời:
-
“Ừa!..kệ tao…Trai hay gái để khuya rồi tụi mày sẽ biết!”
Đúng
như lời Thành nói, tới nửa khuya gió lạnh từ miền Hạ Lào kéo đến, ào ào rít qua
khe cửa. Gió luồn dưới ghế bố, nằm trên gường mà tưởng như nằm trên tảng nước
đá, co rút trong cái chăn vải hoa Dù không ngủ được. Kế bên, Thành “râu” đang
ngáy phì phò, ngay dưới ghế bố anh ta kê lò than riu riu cháy. Không chịu nổi
cái lạnh thấu xương đang thấm vào người, tôi ngồi dậy rón rén vén mùng vói tay
kéo cái lò than đem về để dưới ghế bố mình. Trong chốc lát, hơi nóng từ lò than
tỏa rộng dưới mặt gường bố, một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng ôm choàng lấy cơ thể,
tôi cuộn tròn trong chăn đi vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Đang
ngủ say sưa, giọng la to của Thành “râu” trong đêm khuya thanh vắng làm tôi giật
mình thức giấc, hé mắt nhìn.
-“Đ.m,..thằng
nào lấy lò than của tao!”
Trong
bóng đêm Thành lồm cồm chui ra khỏi mùng, ngồi dậy lôi cái lò than trở lại để
dưới gầm gường bố của mình rồi lầm bầm:
-“Mày
hả?..mẹ,.. thôi đủ rồi nghe…” Tôi nằm yên không nhúc nhích, miệng thở đều đặn
như một người vô can."...