Trích:
"...-Ê!..ê,..thanh
long,..thanh long! Vừa nói, Thành vừa chồm lên trên “cockpit”, đưa tay chỉ một
tàng cây cao nhô lên khỏi đám rừng thấp trước mặt mũi tàu.
-Đâu?..đâu?..Tôi
hỏi.
-Kia,
kìa,.. cặp tàu vào, tao hái cho. Làm luôn đi, mắc cỡ gì nữa! Thành nói vội vã,
giọng nói kích động.
Tôi
nhìn theo hướng chỉ tay của Thành, cách chừng vài trăm thước, một thân cây cao,
nhô lên khỏi rừng thấp, những trái thanh long đỏ tươi nổi bật trên những cành
lá xanh. Đẩy cần lái, tôi bay tới gần, đưa hông chiếc trực thăng ép sát vào
tàng cây, gần những trái chín bên ngoài và ở trên cao. Gió từ cánh quạt thổi xuống
ào ạt ngả nghiêng cành lá!
-Gần
vào chút nữa!..chút nữa,.. OK!..được rồi!
Thành
ngồi sát mé cửa, tay vịn vào thành tàu, thò hẳn người ra ngoài, miệng vừa nói vừa
vói tay hái những trái thanh long liệng lên trên sàn. Có những trái nằm sâu vào
trong xa, hai càng chiếc trực thăng gần như nằm lọt vào tàng cây rậm, cánh quạt
quay vùn vụt chém đứt mấy cành lá văng tung tóe! Người trước, người sau, lẹ
làng. Trong vòng vài phút, hơn mười mấy trái thanh long đỏ, mập ú nằm lăn lóc
trên sàn tàu.
-Đủ
rồi!..Thành,..Tao "dzọt" đây! Tôi la to, rồi nghiêng cánh quạt. Chiếc
trực thăng tách rời khỏi tàng cây như một con ong vỗ cánh rời nhụy hoa sau khi
đã hút hết mật.
Ở
phía sau, Thành gom hết những trái thanh long trên sàn, thồn vào túi bay rồi
leo lên “cockpit” ngồi vào ghế. Lấy ra một con dao nhỏ, Thành cắt làm đôi một
trái xong lột vỏ đưa tôi. Tay cầm cần lái, tay đưa nửa trái thăng long lên miệng
cắn một miếng thật lớn. Vị ngọt của trái cây rừng mới hái ăn mát rượi. Tôi chắt
lưỡi:
-Ngon
hết sẫy!
Miệng
đang ngồm ngoàm thưởng thức hương vị đồng quê, bổng tôi nghe Thành la chói
lói::
-Heo!..Heo!..Heo!..Thành
chồm về phía trước, như muốn nhảy ra khỏi ghế bay, vừa la lớn vừa chỉ xuống dưới
đất.
Tôi
nhìn xuống dưới bụng con tàu. Một con heo đen thui thủi, bự tướng đang lủi
nhanh dưới mặt rừng thưa.
-Mẹ,..từ
từ,..mày la làm tao giật cả mình!..Hôm nay mình xuất hành chắc trúng giờ tốt đó
Thành! Vừa nói tôi vừa đẩy vòng vèo chiếc trực thăng trên đầu rừng cây thưa,
tìm bóng dáng con thú chạy loáng thoáng dưới những bụi cây.
Thành
"râu" là một trong những hoa tiêu tôi gần gũi nhất trong phi đội trực
thăng võ trang. Tôi rất hiểu Thành. Hay hoảng hốt bất chợt, lại thêm cái tánh
háo sát. Khi vào bay ở vùng hành quân, bất chợt gặp mấy tên du kích Việt Cộng
là anh nổi cơn, hăng tiết vịt, muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù. Trong một phi vụ
truy kích, lùng địch ở một mật khu Việt Cộng, tôi đang bay trên mặt rừng cây,
chăm chú nhìn xuống bên dưới tìm dấu vết của địch, bỗng có tiếng la chói lói củaThành
đang bay theo sau; "Á,.. Á...nó đó, bắn!..bắn!" Thần kinh đang căng
thẳng, nghe tiếng la thất thanh của Thành "râu" làm tim tôi như muốn
nhảy ra khỏi lồng ngực! Tôi vòng con tàu trở lại. Bóng dáng của một trâu rừng
đang vụt chạy biến mất vào bụi rậm, trên cao là chiếc trực thăng của Thành đang
bay vòng vèo.
Một
lần khác, hai đứa tôi đang đèo bồng nhau trên xe Honda trên đường Biệt Thự, bỗng
một chiếc xe Jeep do một anh Mỹ G.I phóng vụt ngang, nhanh như ăn cướp, ép sát
xe Thành vào lề đường lọt xuống một ổ gà chúi nhủi, gần té. Phản ứng nhanh như
một anh cao bồi bắn súng, Thành rút nhanh khẩu súng lục đeo bên hông, chỉa về
phía chiếc xe Jeep liên tiếp bóp cò...giữa thanh thiên bạch nhật! Anh tài xế Mỹ
quay đầu lại nhìn, rồi đạp ga phóng chạy như bị ma đuổi!
Vài
câu chuyện nhỏ đã nói cá tánh của một người bạn đồng sanh, đồng tử của tôi. Anh
là một trong những hoa tiêu trực thăng võ trang đã gây rất nhiều tổn thất cho
quân địch trong những năm tháng phục vụ tại phi đoàn Thần Tượng.
-Lẹ
lên,..ép nó ra đồng...trống!..Đó đó!..Heo nái!..bự quá cỡ! Ép bên trong...kẻo
nó chạy mất! Thành tiếp tục la to.
Bên
dưới, con thú rừng đen đủi tiếp tục phóng nhanh như một mũi tên xuyên qua những
bụi cây rậm rạp. Trong một động tác máy móc, tôi lái con tàu bay phía bên trong
bìa rừng, ép con thú chạy ra đồng trống. Tiếng động cơ ầm ĩ trên đầu làm con
heo hốt hoảng hướng mũi ra phía đồng ruộng. Đúng như ý tôi muốn!..
Chạy
ra tới vùng đồng trống, con thú rừng càng sợ hãi, cuống cuồng lấy hết sức bình
sinh phóng như bay trên mặt ruộng khô lồi lõm. Như một anh chăn bò, tôi cho con
tàu bay sau lưng con heo rừng, cho nó tiếp tục chạy thẳng. Số phận con heo đen
đủi, đơn độc, nổi bật giữa cánh đồng mênh mông màu vàng cháy cỏ rạ đã được định
đoạt,..vấn đề còn lại là thời gian! Bao lâu nữa nó thì sẽ hết "xăng"
trước khi tàu tôi hết xăng?"...