"...Sau
khi đổ xăng xong, bảy chiếc trực thăng bắt đầu cất cánh rời vùng Gia Nghĩa. Hợp
đoàn trực thăng nối đuôi bay dưới trần mây thấp trên đầu con Quốc Lộ 14. Đây là
một đoạn đường núi non hiểm trở nhất của vùng cao nguyên, chạy quanh co giữa rừng
già, uốn lượn theo những triền núi dốc đồi. Sau
hơn mười lăm phút bay trời bắt đầu sẩm tối, trần mây hạ thấp dần, đường đi mỗi
lúc một âm u một màu xám. Nhiều đoạn đường, sương mù quyện thấp, những cột
sương trắng đục từ trần mây xám xịt thòng xuống mặt rừng như
những cột thạch nhủ trong động thiên thai mờ ảo. Trên tần số không một tiếng
nói, mọi người đã mệt mỏi sau một ngày hành quân dài, không ai đủ sức mở miệng.Hợp
đoàn lầm lũi nối đuôi nhau, nhấp nhô bay xuyên qua những cụm mây lơ lững trên đầu
ngọn cây, xáo động bầu không khí đặc quánh hơi sương.
Tôi lái chiếc trực thăng võ trang bay một khoảng cách an toàn, bám sau đuôi chiếc cuối cùng của hợp đoàn, theo sau tôi là chiếc gun số hai của Trung úy Thành “râu” như thường lệ. Trời càng tối trần mây càng xuống thấp như muốn nhập lại với mặt rừng cây. Năm chiếc trực thăng bay trước mặt tôi mờ ẩn trong bóng chiều chập choạng. Tốc độ của hợp đoàn chậm dần…Mãi mê tập trung tinh thần vào chiếc trực thăng trước mặt, tôi không hề để ý đến vận tốc con tàu đến khi nhìn vào chiếc kim đồng hồ tốc độ đang chỉ gần năm mươi knot (knot = 1.8 km) và đang có khuynh hướng xuống thấp hơn nữa. Nếu tình trạng này tiếp tục, con tàu sẽ bị triệt nâng (stalled), không còn điều khiển được nữa vì chiếc tàu chở đầy súng đạn quá nặng.
Tôi lái chiếc trực thăng võ trang bay một khoảng cách an toàn, bám sau đuôi chiếc cuối cùng của hợp đoàn, theo sau tôi là chiếc gun số hai của Trung úy Thành “râu” như thường lệ. Trời càng tối trần mây càng xuống thấp như muốn nhập lại với mặt rừng cây. Năm chiếc trực thăng bay trước mặt tôi mờ ẩn trong bóng chiều chập choạng. Tốc độ của hợp đoàn chậm dần…Mãi mê tập trung tinh thần vào chiếc trực thăng trước mặt, tôi không hề để ý đến vận tốc con tàu đến khi nhìn vào chiếc kim đồng hồ tốc độ đang chỉ gần năm mươi knot (knot = 1.8 km) và đang có khuynh hướng xuống thấp hơn nữa. Nếu tình trạng này tiếp tục, con tàu sẽ bị triệt nâng (stalled), không còn điều khiển được nữa vì chiếc tàu chở đầy súng đạn quá nặng.
Tàu
chậm dần tới bốn mươi knot, mồ hôi rịn ướt trong chiếc găng tay nomex từ lúc
nào tôi không hay. Theo tôi ước đoán, hợp đoàn có lẽ chưa bay được một phần tư
đoạn đường. Tôi thoáng nghĩ trong đầu quyết định cất cánh bay về Ban Mê Thuột
trong điều kiện thời tiết này quả là một quyết định liều lĩnh và sai lầm. Tôi
nghe tiếng của Đại úy Huỳnh “râu” nhắc nhở hợp đoàn trên tần số:
-Đây
là “lead”…, hợp đoàn bay theo khoảng cách an toàn, đừng gần quá. Trời mù quá,
anh em cẩn thận…
Thời
tiết càng lúc càng tệ hại. Những chiếc trực thăng như đang đi lạc vào một thế
giới “bồng lại tiên cảnh” nào đó, không còn thấy được lối về.
-Hổ
2,.. Thành nghe tao không ?
-Hai
nghe,.. nói đi.
-
Đừng bay sát quá nghe, nếu mây xuống thấp nữa, tao sẽ quẹo U turn lại, mày coi
chừng. Vừa gọi cho chiếc gun số hai xong tôi nghe tiếng của Huỳnh “râu” trên tần
số:
-Hợp
đoàn đây “lead”…, trước mặt trần mây xuống gần đụng đọt cây rồi, “lead” chuẩn bị
quẹo lui, trở về Gia Nghĩa. Hợp đoàn nghe rõ!?
Huỳnh
“râu” vừa nói xong thì trước mặt chiếc trực thăng tôi đang bám gót đột ngột giảm
tốc độ gần như muốn đứng lại. Cánh quạt đuôi của chiếc “trail”, chỉ cách cánh
quạt chính đang quay vùn vụt trên đầu tôi chừng vài mét.
Tôi
hốt hoảng la lớn:
-Đ.m…,
“trail”!.., bay cái đ…gì kỳ vậy!..
Vừa
la tôi vừa đè cần cao độ, bẻ ngoặc cần lái, con tàu nghiêng qua phía trái lài
trên đọt cây bìa rừng sát đường, vừa kịp thời để khỏi chém đứt cái đuôi tàu của
chiếc “trail” trước mặt.
Hú
vía!..Tim tôi đập như muốn vỡ lồng ngực. Hai người mê vô xạ thủ đang ngồi sau
hai thùng đạn chồm về phía trước la thất thanh. Tội nghiệp người hoa tiêu phụ,
không làm gì được hơn là ngồi chết cứng trên ghế bay.
Vừa
lúc đó tôi nghe tiếng nói hốt hoảng trên tần số của Huỳnh “râu”:
-“Lead”
break…trái…, hợp đoàn coi chừng…
Con
đường đất đỏ phía trước đang lên dốc đèo, đột ngột biến mất vào đám sương mù mịt.
Tất cả hợp đoàn mạnh ai nấy quẹo lại, hỗn loạn trên mặt rừng âm u.
-Hợp
đoàn, coi chừng…coi chừng đụng nhau…từ từ…
“Lead” đang quẹo lại 180 độ…hợp đoàn theo “lead”...Tiếng Đại úy Huỳnh hớt hãi.
“Lead” đang quẹo lại 180 độ…hợp đoàn theo “lead”...Tiếng Đại úy Huỳnh hớt hãi.
Tôi
đã cho con tàu quay ngược đầu lại đang bay sát trên mặt rừng cây trở lại con đường
đất đỏ hướng về phi trường Nhơn Cơ. Chiếc trực thăng võ trang số hai của Thành
“râu” bám sau một khoảng không xa.
-“Lead”…Đây
Mãnh Hổ…
-Nghe…nói
đi… Đại úy Huỳnh trả lời.
-Huỳnh,
mày theo tao, còn đi được. Tao đang bay theo đường đây, tới đâu hay tới đó, chắc
không về được Nhơn Cơ đâu.
Trời
bắt đầu tối hẳn, con đường đất đỏ chỉ còn thấy lờ mờ chạy giữa đám rừng xanh thẫm.
Khoảng năm phút bay sau, trước mặt tôi ẩn hiện một xóm nhà chừng vài chục căn,
nằm im lìm trong bóng tối lù mù dọc theo con lộ. Tôi lên tiếng gọi Huỳnh “râu”:
-Huỳnh
nghe tao không? Có xóm nhà trước mặt,.. hết bay được nữa rồi, tao đáp xuống đường
đây!
-OK,..
tao thấy rồi, đáp trước đi, tụi tao ở sau lưng mày.
Bảy
chiếc trực thăng từng chiếc một hạ thấp dần, rầm rộ đáp dọc theo con đường bên
cạnh mấy căn nhà nhỏ lúp xúp, tiếng động cơ ầm ĩ khuấy động cả vùng rừng núi
yên tỉnh. Tất cả hợp đoàn tắt máy. Tháo chiếc nón bay ra khỏi đầu, mồ hôi ướt đẫm
mái tóc. Không gian bỗng dưng yên tỉnh lạ thường. Tiếng dế rả rích kêu vang từ
trong đám cỏ nào đó bên lề đường. Tôi móc điếu thuốc ra châm lửa hút. Đốm lửa lập
lòe trong bóng đêm. Ngả người vào lưng ghế, tôi phà khói thuốc qua khung cửa hẹp,
liên tưởng tới đoạn đường tử thần vừa qua. Tất cả diễn tiến vẫn còn xao động
trong đầu.
Bên
ngoài “cockpit” trời đã tối đen, bảy chiếc trực thăng của phi đoàn Thần Tượng đậu
chơ vơ bên lề đường trên vùng đất xa xôi hẻo lánh, không có một đơn vị bạn nào
gần đây để bảo vệ. Tánh mạng của bảy phi hành đoàn không một vũ khí trên tay
ngoài những khẩu súng lục không đủ sức để kháng cự vài ba tên du kích Cộng Sản.
Trong giây phút này chúng tôi hoàn toàn giao phó mạng sống của tất cả phi hành
đoàn và bảy chiếc trực thăng cho số mệnh định đoạt."...