Trích:
"...Trên tần số có
tiếng của Thiếu tá Phạm Bính:
- Mãnh Hổ, đây Charlie…Bốn
chiếc “gun” của hai phi đoàn bạn đã đến vùng, bạn dẫn tất cả vào mục tiêu.
Tôi ngước đầu
nhìn, từ xa bốn chấm đen từng cặp một đang bay đến trên nền trời sẩm tối.
- Charlie...đây Mãnh Hổ!..Cho biết vị
trí tác xạ chính xác? Tôi hỏi.
- Hổ đây Charlie!..hiện
tại địch đã tràn ngập khắp mọi nơi, hai cao điểm thấp đã bị địch chiếm, chỉ còn
đỉnh đồi Charlie đang còn giao tranh cận chiến… Bạn tự do oanh khích ngay trên
căn cứ Charlie!.. nghe rõ trả lời?…Thiếu tá Bính vừa dứt lời trên tần số, tôi
bàng hoàng không tin những gì mình vừa nghe được:
- Charlie đây Hổ!..
Thiếu tá muốn tôi đánh ngay vào đỉnh đồi!?..
- Đúng năm!
Tiếng nói rõ
ràng và khẳng định của Charlie không còn làm tôi nghi ngờ gì nữa. Lần đầu tiên
chứng kiến sự thất thủ của quân bạn ngay trước mắt. Căn cứ được đóng và bảo vệ
bởi một lực lượng tinh hoa và kinh nghiệm nhất của QLVN/CH, đã từng chiến thắng
bao nhiêu mặt trận, đã làm cho địch nhiều phen kinh hoàng khiếp đảm, giờ đây
đang bó tay trước những đợt tấn công thí mạng của đối phương. Với sự hiểu biết
hạn chế của một hoa tiêu trực thăng võ trang, tôi thường tự hỏi về chiến thuật
của bộ chỉ huy khi để một đơn vị tác chiến như Nhảy dù sở trường trong việc tấn
công và chủ động trong chiến trường phải đóng trụ tại một cao điểm. Thụ động chờ
đợi địch là sở đoản của binh chủng Nhảy Dù. Họ được huấn luyện để tấn công,
không phải để giữ đồn.
Trong giờ phút
này không thấy bóng dáng của một chiếc khu trục trên bầu trời, chắc không cần
thiết nữa. Quân bạn có lẽ đã dùng hết tất cả mọi khả năng yễm trợ, sáu chiếc trực
thăng võ trang bây giờ chỉ còn là những vớt vát cuối cùng cố gây tổn thất tối
đa cho quân địch trước khi chúng hoàn thành mục đích của chúng.
Lấy tần số của Charlie,
tôi liên lạc được với bốn chiếc “gun” của phi đoàn bạn và tất cả sáu chiếc theo
nhau đi vào vùng. Bầu trời đã tối lắm rồi, triền núi của ngọn “Rocket Ridge” mờ
ẩn hiện sau nền trời đen xám. Từ trên cao độ tôi tiến gần vào mục tiêu, chỗ trủng
thấp yên ngựa bãi đáp trực thăng cao điểm 960 là một trong ba cao điểm quen thuộc
của cụm đồi Charlie, nơi mà Trung úy Vân và phi hành đoàn đã bị bắn, và lên
theo triền dốc và phía Bắc vài trăm bộ là cao điểm thứ hai 1020 đã bị địch chiếm,
chỉ còn lại cứ điểm cao nhất 1050 Charlie do Trung tá Nguyễn Đình Bảo chỉ huy
là đang còn giao tranh. Bay đến gần đỉnh núi cao vô tri giác đó tôi như đã cảm
nhận được những trái lựu đạn đang chuyền tay nhau nổ tung giữa những giao thông
hào bể nát, những viên đạn súng trường bắn thật gần, những người lính Dù đang vật
lộn với kẻ thù đông đảo, cố chiến đấu đến hơi thở cuối cùng…
Giờ phút này sự
chính xác của những trái “rocket” của sáu chiếc trực thăng võ trang không còn cần
thiết nữa. Trên bãi chiến trường này, mãnh đất nhỏ hẹp nào cũng là mục tiêu.
Sau khi thông báo cho những chiếc “gun” đang theo sau, tôi cho con tàu cỡ ngàn
bộ trên đỉnh cao điểm cắm đầu xuống bắt đầu oanh kích. Những trái hỏa tiễn cháy
bùng nối đuôi lao xuống đỉnh núi, theo sau những vệt lửa dài chạm đất nổ tung,
tóe lửa. Những khẩu “mini-gun” quay vù tuông nhưng viên đạn lửa nối đuôi nhau tạo
một đường đỏ dài uốn éo trong ánh sáng mờ ảo.
Theo sau những
chiếc “gun” tuần tự phóng những trái “rocket” xuống đỉnh núi, những đốm lửa lóe
lên bởi những trái “rocket” trong bóng đêm chập choạng như đánh thức rừng phòng
không của địch. Chung quanh đỉnh đồi bỗng lấp lánh chấp chóa ánh sáng rực rỡ
như cây Noel trong đêm Giáng Sinh. Một rừng tên lửa đỏ lao về hướng những chiếc
trực thăng đang cắm đầu xạ kích. Tôi la lớn trong tần số
-“ Phòng
không!..phòng không!..Break!..break!..” Vừa la xong tôi kéo ngược con tàu lên
cao. Những viên đạng lửa bay vút hướng lên bầu trời đen như những vì sao xẹt.
Không cần thiết phải có sự chính xác nữa, tôi thông báo cho tất cả hợp đoàn “gun”
xử dụng tất cả những đạn dược còn lại một lần cuối trước khi rời vùng.
Từ khoảng cách
khá an toàn xa tầm bắn của những khẩu phòng không, tôi kéo con tàu nhổng đầu
lên phóng những trái “rocket” bắn vòng cầu như đạn pháo binh, những trái hỏa tiễn
biến mất vào khoảng không gian mù mịt rồi rơi rớt rải rác trên đỉnh đồi tóe lửa.
Những mũi súng cao xạ của địch tức thì phản ứng, từ triền núi lấp:lánh những
ánh lửa đỏ bay như mưa rào ngược về hướng những con tàu ẩn hiện trong bóng tối.
Tất cả đều vô
nghĩa! Trận đánh đã ngã ngũ! Những con chim sắt đang cố gắng thi hành phi vụ cuối
cùng trong vô vọng. Ngọn đồi mang tên Charlie không còn nữa, chỉ còn lại là dư
âm của những trận đánh kinh hoàng trong ngày tháng qua. Những người lính dù đã
anh dũng chiến đấu tới giây phút cuối cùng với vị chỉ huy anh hùng của họ,
Trung tá Nguyễn đình Bảo.
-Hổ đây Charlie!..
các bạn có thể trở về căn cứ. Thông báo cho tất cả biết trong vòng mười lăm
phút nữa sẽ có phi vụ B-52 đến trải thảm bom. Các bạn hảy mau rời vùng!
Tiếng nói của
Thiếu tá Phạm Bính lạnh lùng trên tần số.
Tôi quay đầu con
tàu rời vùng giao tranh, những đốm lửa lập lòe trên ngọn đồi Charlie đang
chìm dần vào bóng tối. Trung úy Phạm Tường Vân, Thiếu úy Trần Văn Long và phi
hành đoàn cùng tất cả những chiến sĩ Dù đã ở lại ngọn đồi Charlie, mãi mãi… Xa
xa, thành phố Pleiku đã lên đèn, một vùng ánh sáng lấp lánh, nhạt nhòa ẩn hiện,
không biết vì đêm đen hay vì dòng lệ đã trào dâng lên khóe mắt ?
Anh nằm xuống sau một lần đã đến đây
Đã vui chơi trong cuộc đời nầy
Đă bay cao trong vòm trời đầy
Rồi nằm xuống, không bạn bè, không có ai
Không có ai, từng ngày, không có ai đời đời, ru anh ngủ vùi,
Anh nằm xuống sau một lần đã đến đây
Đã vui chơi trong cuộc đời nầy
Đă bay cao trong vòm trời đầy
Rồi nằm xuống, không bạn bè, không có ai
Không có ai, từng ngày, không có ai đời đời, ru anh ngủ vùi,
Mùa mưa tới
trong nghĩa trang này có loài chim thôi!..
Văng vẳng đâu
đây, âm thanh ì ầm rung chuyển bầu khí quyển từ thảm bom của những chiếc pháo
đài bay B-52 vang vọng…