Hân Hoan Chào Đón Quí Vị Quan Khách, các Niên Trưởng cùng tất cả các Chiến Hữu đến với Cuốn Bút Ký Chiến trường: "Trên Vòm Trời Lửa Đạn"

Saturday, January 14, 2012

Chiếc Máy Cày Màu Đỏ

Trích :

 ...." Cuộc hành quân trực thăng vận đã đột ngột thay đổi lộ trình, biến thành một cuộc đột kích bất ngờ vào sào huyệt nuôi heo của Cộng quân. Trận chiến kéo dài tới chiều thì kết liểu. Phe ta phá hủy hoàn toàn hậu cứ tiếp liệu của địch và tịch thu một số heo đem về làm chiến lợi phẩm. Hợp đoàn hôm đó, theo tinh thần “huynh đệ chi binh, chia sẻ ngọt bùi”, được bộ chỉ huy hành quân tặng một số heo đem về làm “kỷ niệm”. Riêng tôi được chia phần hai cái đùi heo. Tôi hân hoan gói ghém cẩn thận bỏ vào túi bay. Tưởng cũng nên biết heo mọi là một loại heo ở vùng Tây Nguyên, lớn nhất chỉ nặng khoảng bảy tám ký lô, mình đen từ đầu đến chân, có thể nuôi trong chuồng hay thả rong như gà, không có mỡ, thịt săn chắc, là một thứ thịt khoái khẩu của dân nhậu.
      Chiều hôm đó, sau khi về đáp tại phi trường, tội vội vã rời phi đoàn tạt ngang nhà đào gửi mấy đùi heo xong ghé tiệm rượu mua một mớ bia về. Tôi đã may mắn có một người bạn gái rất dễ thương, ngoan và hiền và có tài nấu ăn rất ngon, nàng có thể biến hai đùi heo này thành những món nhậu hấp dẫn. Tôi liên tưởng tới món heo mọi nướng giả cầy, áp lá mơ, củ giềng, sả…ăn với rau sống chấm mắm tôm, hay món chân heo nấu hay xáo măng vừa chua vừa cay lại cọng thêm hương thơm của sả, gừng… ngon tuyệt cú mèo. Mấy thằng bạn tôi của tôi sẽ có dịp thưởng thức tài nghệ của nàng.
     Sau khi về nhà tắm rửa sạch sẽ, thay xong bộ đồ bay tôi vội vã phóng xe đến nhà nàng. Trên con đường Duy Tân, bãi biển Nha-trang gió mát lồng lộng thổi vào mái tóc, lòng tôi lâng lâng một niềm vui nhè nhẹ khi nghĩ đến buổi cơm chiều cùng người yêu quây quần bên những thằng bạn sinh tử, một phần thưởng sau một ngày dài vất vả.

Đựng xe trước cổng, tôi hí hửng bước vào nhà nàng, bụng đang đói cồn cào tôi nghĩ tới những món ăn thơm phức nàng đang xào nấu. Vào tới phòng khách, trên ghế salon thấy người bạn gái đang tỉnh bơ ngồi đọc báo, trên bàn ăn trơn trơ trụi dĩa khoai mì từ hôm qua, tôi chưng hửng! Thấy tôi nàng bỏ tờ báo xuống xong vội vã đứng dậy nói: “Không xong rồi anh à, xuống đây em chỉ cái này nè”, xong nàng kéo tay tôi te te đi xuống bếp. Trên dàn bếp nguội lạnh, mấy đùi heo đã được cắt thành những miếng thịt bỏ trong cái chảo to tướng, nàng chỉ: “Anh có thấy gì không, con heo này bị ‘gạo’ rồi!”. Tôi nhìn trên mặt những miếng thịt, loang lổ, lổ chổ như tổ ong, sâu trong mỗi sớ thịt những hạt màu trắng đục, nhỏ tựa hạt gạo mọng nước của những ấu trùng sán lãi. Bấc giác rùng mình nổi “da gà”, tôi vội xoay người lại ôm chặt em vào lòng, tay vuốt nhè nhẹ lên mái tóc xõa ngang vai, cố nén tiếng chưởi thề, tôi nhỏ nhẹ: “Xui quá em hả, thôi em dẹp đi rồi đi thay áo quần chờ mấy người bạn tới tụi mình ra tiệm nhậu cũng được, anh mời…” Nói xong tôi vội vã bước thẳng lên nhà trên, lắc đầu liên tưởng tới những tên Cộng quân trong rừng sâu với đàn heo bịnh hoạn.

...........................

     Xoẹt, xoẹt…
Hai trái “rocket” hai bên tàu đồng loạt rời giàn phóng lao vào ngay đám tàng cây rậm ngay giữa rẫy, nổ bung lên. “Oành-Oành”…những cành cây gãy đổ …Trong đám khói mù mịt, thình lình xuất hiện mười mấy bóng người bận đồ đen từ trong đụn rơm và căn nhà lá bung phóng chạy như ong vỡ tổ hướng về bìa rừng. Nhịp đập tim nhảy vọt, tôi mở mắt lớn nhìn. Cảnh tượng quá sức bất ngờ làm tôi sửng sốt! Chắc bọn Việt Cộng đang lúc canh tác thấy trực thăng bay ngang đầu không kịp chạy vào hầm ẩn nấp chúng chui vội vào những đụn rơm để trốn. Chiếc trực thăng đang sẵn trớn cắm đầu lao xuống tôi đè cần lái cho con tàu bay sà theo hướng đám người đang chạy:
     -“Mini-gun”,.. “mini-gun”!..Miệng vừa la tay vừa đổi nút “power” qua vị trí súng.Người xạ thủ nhoài người ra hẳn khỏi thân tàu tay bóp cò, khẩu súng sáu nòng quay vù, rống lên âm thanh nhức nhối, những viên đạn lửa bay tua tủa về phía địch. Con tàu chỉ cách mặt đất vài chục mét. Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng những tên Việt Cộng tay cầm súng hốt hoảng chạy trối chết không kịp thời giờ bắn trả. Tai tôi lùng bùng gần điếc rặc vì âm thanh khủng khiếp của tiếng súng “mini-gun” chĩa về phía trước, nổ sát bên lổ tai…
     Trên cao chiếc gun số hai đang hấp tấp lao con tàu xuống mục tiêu, phóng mấy trái “rocket” vào tàng cây ở giữa bãi ngay sau đuôi tàu, tiếng nổ ầm chát chúa lẫn tiếng rít của những miểng đạn bay xé không gian. Đang bay sát mặt đất tôi có cảm tưởng như bị đẩy thốc về phía trước vì những trái phá của chiếc gun số hai bắn quá gần. Cái cảm giác bị những trái “rocket” nổ sát nách như chiếc tàu chở quân thả toán đã kinh nghiệm tôi chưa từng nếm qua. Tôi giận dữ gào trong tần số:
-Hổ 2!.. Hổ 2… Đ.m!..Mày bắn kiểu gì kỳ vậy?..Mày thấy tao ở dưới này không hả?..Hổ 2!..
Không thấy Hổ 2 lên tiếng, tôi ngoái đầu lại nhìn, chiếc số hai vừa lao đầu xuống mục tiêu hai khẩu “mini-gun” đang xoay vù vù, khạc ra hằng ngàn viên đạn, chiếc máy cày nằm bật ngữa chổng bốn bánh xe lên trời bốc lửa cùng với đụn rơm và căn nhà tranh ngùn ngụt khói đen."...