Hân Hoan Chào Đón Quí Vị Quan Khách, các Niên Trưởng cùng tất cả các Chiến Hữu đến với Cuốn Bút Ký Chiến trường: "Trên Vòm Trời Lửa Đạn"

Tuesday, January 10, 2012

Mặt Trận Bình Định: Chuyện Bên Lề

Trích:
"...Một buổi chiều hai thằng đang đi bát phố Hoàng Diệu, "đi dăm ba phút đã về chốn cũ", thì có hai nàng kiều nữ ngồi trên xe xích lô đạp chạy ngang. Hai thằng tôi vẫy tay chào và được hai nàng vẫy tay đáp lại một cách vui vẻ nếu không gọi là quá nhiệt tình. Thế là chiếc xe xích lô ngừng lại và chúng tôi bốn đứa đưa nhau vào một tiệm ăn. Sau khi ăn xong thì trời đã sẩm tối và chúng tôi được mời về nhà hai em trong một căn phố khá lịch sự để ngủ lại cho qua đêm dài "phố núi". Rồi việc gì đến đã đến! Sáng hôm sau, khi tôi đang ở trong buồng tắm thì nghe tiếng gõ cửa dồn dập.
- "Chuyện gì vậy?..tao đang tắm!"
-"Mở cửa!..tao có chuyện nói với mày gấp!"
Vừa mở cửa Kim bước ngay vào, mặt méo xẹo, thì thào:
-"Tao để sáu ngàn trong bốt đờ sô bây giờ mất đâu rồi! Mày thấy đâu chỉ cho tao!"
-"Thấy!.."Tôi trả lời tỉnh rót.
-"Đâu?!..đưa cho tao đi!
-"Tao nói thấy chứ có nói lấy đâu mà đưa cho mày. Tao thấy tiền mày nằm trong túi hai con nhỏ đó, mày ra năn nỉ xin lại đi!..Đúng là mày quá khờ!"
Nói xong tôi vói tay lên bồn nước nhà cầu mở nắp lấy mấy ngàn đồng bạc gói trong bao ni-lông dấu tối hôm qua. Cầm tiền trong tay, tôi làm "thầy đời" giảng cho Kim một bài học:
-"Mày đi chơi mà chơi chưa tới!..dấu tiền trong giày là xưa lắm rồi, mẹo này tụi giang hồ quá rành".
Mặt Kim tái mét, lắp bắp:
-"Đ.m...tụi khốn nạn!..tao...còn cả tuần biệt phái mới về... tiền đ. đâu mà xài đây!..Mình ăn ngủ trong nhà nó không lấy một đồng, bây giờ nói sao hai con đó?.."
-"Tùy mày,..không dám nói thì ráng mà chịu đi."
Hôm đó hai thằng trở về phi trường Cù Hanh, Pleiku, tôi phải "cỏng" thằng bạn không có một xu dính túi đi câu lạc bộ sĩ quan ăn cơm tối. Cũng may khi vừa bước vào nhà ăn, cô bé kháu khỉnh tôi quen làm việc tại đây bước tới hầu bàn.
-"Em cho hai dĩa bíp-tếch và hai chai bia!.." Kim gọi món ăn.
Tôi trợn mắt nhìn thằng bạn:
-"Ê!..cơm dĩa thôi!
Giá tiền trên "mơ-nu" của đĩa "bíp tếch" bằng bốn đĩa cơm sường. Tôi nghĩ thầm: đúng là "ăn mày mà đòi ăn xôi gấc!"
Cô gái nhìn tôi mở mắt lớn có vẽ ngạc nhiên:
-"Cơm dĩa không ngon đâu, sao không ăn  'bíp-tếch' cho bổ!"
Tôi nhìn cô gái, rồi nói đùa:
-"Thì em cứ đem  'bíp-tếch' lên đi, miễn tính tiền cơm đĩa là được rồi! Cho hai đĩa cơm xào thập cẩm và hai  ly trà đá nghe em gái!"
Cô gái nhìn tôi nguýt một cái sắc như lưỡi dao cạo, rồi ngoảy đít đi.
Một lát sau cô gái trở lại, trên khay để hai đĩa thịt bò "bíp-tếch" bốc khói thơm phức bên cạnh hai ổ bánh mì nóng hổi và hai chai bia lạnh. Tôi ngạc nhiên trố mắt nhìn chưa kịp phản đối thì cô gái nhìn tôi với một ánh mắt rất tình tứ rồi nói:
-"Lần này thôi nha!" Nói xong cô gái quay người nghoe nguẩy đi vô bếp. Thật là cái "nghoe nguẩy" dễ thương chưa từng thấy!
Kim nhìn tôi nháy mắt rồi nói:
-"Người ta nói không quân hào hoa phong nhã, bây giờ tao mới thấy cái ‘mặt trái’ của nó!..ha...ha...Kim cười to rồi nói tiếp:
-"Này!.. May mà mày không mất tiền, chứ hai đứa bị móc túi hết thì giờ này phải ghi sổ rồi!"
Cảm thấy có quyền lên mặt làm thầy đời vì phải chi chầu ăn tối này, ra điều sành sõi tôi lên tiếng bảo Kim:
-"Thì thế!..Nhưng làm sao mà mấy con đó đụng tới tao được. Mày biết không...nghề chơi cũng lắm công phu! Thằng nào chơi chưa sõi thì có ngày banh thây!"
Nói cho oai, nhưng thật ra tôi cũng chả tài giỏi gì, chẳng qua là đã gặp một bài học đầu đời khi còn là một anh lính tò te ở quân trường Quang Trung. Ngày đầu được đi phép, tôi và một ông bạn trong bộ đồ màu xanh cứt ngựa của anh lính trơn, thay vì đội nón “ba-tai” bộ binh –nón có ba miếng vải dấu trong, có thể mở ra để che nắng- không chịu lại đội nón "kép-pi" Không Quân, "oai vệ" như hai thằng ngố đi ngông nghêng vênh váo bát phố Lê Lợi, ra vẻ đây là hai "ông pilot" tương lai chứ không phải là "lính thường". Đang ngồi ở tiệm kem Mai Hương cà phê thuốc lá, rung đùi ngắm ông đi qua bà đi lại thì tình cờ gặp thằng bạn cũ thời còn đi học. Sau khi tay bắt mặt mừng, chúng tôi kéo về nhà anh ta chơi rồi ngủ lại. Đêm đó thằng bạn có một cô gái giang hồ đến thăm. Hai thằng ngố tôi lấp ló, thập thò cả đêm hy vọng được chia sẻ một chút "tình thương" nào đó. Nhấp nha nhấp nhỏm rình rập mãi không được gì, hai thằng lăn quay ra ngủ trên ghế sô pha phòng khách. Trời tờ mờ sáng dậy sớm trở vào trại, mắt nhắm mắt mở thay áo quần, tôi sờ vào túi bốn ngàn bạc lương lính binh nhì mới lãnh xài chưa được vài trăm không cánh mà bay. Ông bạn "pilot" tương lai của tôi cũng đồng số phận. Thằng-con-trai-mới-lớn-tôi máu sôi lên tận cổ, "hận đời đen bạc xảo trá". Từ đó tôi tự hứa rằng cảnh này sẽ không bao giờ tái diễn nữa."...