...
"Chiếc số một cất cánh nhẹ nhàng không một tiếng thông báo trong tần số, lần lượt
chiếc thứ hai, rồi tới chiếc sau cùng của tôi. Ba con chim sắt đã tung cánh lên
vùng trời quen thuộc bay ra khỏi vùng lửa đạn hướng về vùng trời tự do. Chiến
tranh, hận thù, chết chóc…đã để lại đằng sau.
Không
lâu hợp đoàn ba chiếc trực thăng đã lên cao độ, nhìn lại phi trường xa dần với
những con tàu nằm rải rác trên mặt đất như những món đồ chơi nho nhỏ. Lên gần bốn
ngàn bộ, sông Đồng Nai như con rắn lớn uốn lượn quanh làng mạc. Những cụm khói
bốc lên từ những xóm làng xa xa vì bom đạn cho ta cảm tưởng như khói lam chiều
của mẹ già đang thổi nồi cơm nóng, hình ảnh của một bức tranh thái bình không hề
mang một chút gì của không khí chiến tranh tàn bạo.
Bây
giờ không còn gì phải lo sợ nữa, đường mây rộng thênh thang trước mặt, Côn Sơn
đảo đang chờ đợi… Tôi nhường cần lái cho Sơn rồi duổi thẳng tay chân ra cho máu
chạy đều, xong móc điếu thuốc lá đưa lên miệng châm lửa hút một hơi dài. Làn
khói trắng bay nhiểu loạn trong không gian, thần kinh tôi nhẹ nhàng sảng
khoái sau một thời gian dài căng thẳng. Quay lại phía sau sàn tàu tôi nhìn thấy
Thiếu tá Lương, Đại úy Huỳnh “râu”, Thiếu úy Từ bộ Chừng một hoa tiêu “sữa” đẹp
“gái” từ Phù Cát, bốn năm anh cơ phi, xạ thủ…cùng vài hoa tiêu phi đoàn khác, cả
thảy trên mười người đang ngồi bệt trên sàn tàu. Ai nấy đều hân hoan, không dấu
được nụ cười tươi trên khuôn mặt.
Lên
đến không phận Sài Gòn, một quang cảnh nhộn nhịp bận rộn khác thường, hoàn toàn
khác hẳn với cảnh tượng tiêu điều vắng vẻ tại bãi đậu sáng nay. Đủ mọi loại máy
bay trực thăng của Không Lực Hoa Kỳ, từ ngoài hải phận Việt Nam, bay ra vào dập
dìu như một đàn ong trên bầu trời hanh nắng. Tiếng nói của những phi công Hoa Kỳ
oang oang trên tần số guard rộn rịp, tiếng xè xè xạch xạch trong radio không
ngưng nghỉ.
Không
Quân Mỹ đang làm một cầu không vận cuối cùng để di tản những người của họ còn kẹt
lại tại thành phố Sài Gòn. Hình như đã có một thỏa ước ngầm bảo đảm sự di tản
an toàn của quân đội Mỹ rời khỏi miền Nam Việt Nam trong giờ phút này, tôi
không hề thấy một hỏa lực nào từ mặt đất bắn lên. Bay trong hành lang chuyển vận
này, chúng tôi cảm thấy như được an toàn, bảo đảm, không còn e dè vì những họng
súng hay những hỏa tiễn phòng không rình rập đe dọa.
Sau
bốn mươi lăm phút hợp đoàn đã ra quá hải phận Việt Nam. Trước mặt là vùng trời
xanh, biển rộng bao la bát ngát. Một cảnh tượng vĩ đại bất ngờ và vô cùng ngoạn
mục đã hiện ra dưới chân: vô số tàu chiến đang chạy chi chít trên mặt biển,
ngoài khơi hải phận Vũng Tàu.
Nguyên
hạm đội của Hoa Kỳ đang thi hành một công tác cuối cùng cho cuộc chiến tại miền
Nam Việt Nam. Đủ loại tàu lớn nhỏ chạy ngoằn nghèo theo một đội hình tác chiến
để lại sau đuôi những vệt dài trắng xóa…Trên cao nhìn xuống giống như một mô
hình của một hải chiến trận đồ. Chúng tôi không thể nào ngờ rằng mình đang là
những nhân chứng cho một khúc quanh lịch sử: Một lực lượng Hải Quân hùng hậu của
một cường quốc đang thu dọn chiến trường sau hơn chục năm dài chiến đấu.
Ba
con tàu nhỏ xíu của chúng tôi như ba chấm đen nhỏ trên vòm trời xanh, tiếp tục lầm
lũi bay qua Hạm đội không hề thay đổi lộ trình. Một cơ hội ngàn vàng để đáp xuống
an toàn trên những chiếc tàu bên dưới đã bị bỏ qua không một phút giây suy
nghĩ…Một lòng quyết chí chúng tôi hướng về nơi vợ con thân yêu đang chờ đón tại
Côn Sơn, một hòn đảo nhỏ xíu chơ vơ nằm trong vùng đại đương bao la bát ngát.
Chúng tôi đang đánh một ván bài với định mệnh, với thần chết"....