Trích:
..."Một
trường hợp hoa tiêu bị “vertigo” đã xãy ra cho một phi hành đoàn Thần Tượng.
Đây có thể nói là một giai thoại hay cũng là một bi hài kịch. Anh em trong phi
đoàn khi được nghe kể lại đã cười ra nước mắt!
Trong
một phi vụ trở về Nha Trang từ phi trường Pleiku, Trung úy Hòa “test” (test
pilot) trưởng phi cơ đã bay cùng với Trung úy Tân “kiến” là hoa tiêu phó. Ngồi
thùng - danh từ của trực thăng ám chỉ những hoa tiêu ngồi phía sau khoang tàu-
có khoảng ba bốn hoa tiêu của phi đoàn cùng mấy người mê vô xạ thủ trở về căn cứ
gốc sau hai tuần biệt phái tại Pleiku.
Đường về Nha
Trang từ Pleiku vào mùa mưa hay bị sương mù che phủ, trần mây thấp. Mấy năm trước
đây, một chiếc máy bay của phi đoàn Thần Tượng đã đâm sầm vào triền núi vào một
buổi chiều mù sương trên đường trở về căn cứ Nha Trang. Không một ai trên tàu sống
sót. Ngày hôm đó cho dù thời tiết rất xấu, Trung úy Hòa ngồi ghế trưởng phi cơ
đã quyết định cất cánh bay về Nha Trang.
Sau hơn ba mươi
phút bay, khi tàu vừa qua khỏi Cheo reo, Phú Bổn thì thời tiết càng tệ hại. Bầu
không khí mù mịt, nặng chĩu hơi sương. Trong phòng lái, Trung úy Hòa nhìn ra ngoài
trời, trong lòng bấn loạn. Chiếc trực thăng đơn độc tiếp tục lầm lũi lướt trên
mặt rừng cây, bay xuyên qua những cụm mây treo lơ lững trong không khí. Trần
mây xám xịt mỗi lúc mỗi hạ thấp dần trên mặt rừng âm u. Thấy thời tiết quá bi
đát, Trung úy Hòa quyết định quay trở về Pleiku trước khi quá trễ.
Thình lình, giữa
trần mây xám trước mặt tàu một khoảng trống nhỏ vừa hé mở, để lộ bầu trời trong
xanh. Như tìm được lối thoát, không một giây suy nghĩ, Trung úy Hòa kéo cần
lái. Chiếc trực thăng ngóc đầu vươn lên cao độ chui qua lỗ trống. Chưa lên tới
nửa tần mây, bầu trời xanh đột nhiên biến mất. Mây trắng bủa vây chiếc trực
thăng chậm chạp. Từ phòng lái nhìn ra chỉ thấy toàn một màu mây trắng đục. Bên
ghế co-pilot, Tân “kiến” tái xanh mặt, còn Trung úy Hòa thì thất thần, tay cầm
cần lái mắt mở lớn nhìn vào dãy đồng hồ trước mặt. Ba đồng hồ quan trọng nhất
trong trường hợp bay vào mây là đồng hồ vận tốc, đồng hồ cao độ và đồng hồ vị
thế -gyroscope dùng để chỉ vị thế của con tàu đối với đường chân trời.
Sau vài phút
trong mây mù, Trung úy Hòa mất bình tĩnh, tay chân bắt đầu quờ quạng thấy rõ.
Ngồi ngay sau hai ghế bay là Trung úy Vinh và Trung úy Học, hai hoa tiêu người
Huế, có giọng nói đặc kẹo, đang chen nhau chồm về phía trước. Đột nhiên Trung
úy Học chỉ vào cái đồng hồ trước mặt, la lớn:
-“Ê!..ê…ê…, coi
chừng!”
Bốn cặp mắt đổ dồn
vào cái đồng hồ vận tốc đang chỉ gần như “zero” knot! Chiếc trực thăng hầu như
đang đứng lại giữa không trung. Trung úy Tân “kiến” là người có phản ứng đầu
tiên, vội thò tay nắm cần lái (cyclic) đẩy về phía trước. Kim đồng hồ vận tốc
tăng dần…Trong vài phút sau, chiếc trực thăng đột ngột rung mạnh. Đồng hồ chỉ vận
tốc con tàu đang bay 120 knots và đang gia tăng tốc độ - vận tốc tối đa của
UH-1 là 120 knots.
-“Trời!…trời!…trời!…
kẹo…kẹo…kẹo”. Ngồi sau, Trung úy Vinh “huế” vừa chồm người lên trên “cockpit”,
miệng vừa la làng, vừa vói tay chụp cần lái trước mặt Trung úy Hòa kéo về phía
sau.
-“Đậy…, đậy…!” Tới
phiên Trung úy Học hốt hoảng chồm người đẩy cần lái về phía trước.
-“Kẹo!…kẹo…, kẹo!”
Vinh “huế” lắp bắp: “Đ. mạ chết tui rồi!…trời đất ơi là trời đất!…sao mà con ‘vặng’
số thế này! Kẹo,.. kẹo…! Trời ơi là trời!…” Tiếng la ai oán của Trung úy Vinh
“huế” càng làm gia tăng thêm vẽ kinh hoàng trong lòng những ‘chiến sĩ của không
gian”.
-“Trại!…trại…,
trại.” Tới phiên Trung úy Học. Anh nhào tới phía trước chụp cần lái trước mặt
Tân “kiến” bẻ qua bên trái. Trên đồng hồ vị thế chỉ con tàu đang nghiêng hẳn về
phía bên phải.
Bốn anh hoa tiêu
cùng lái con tàu một lúc!
Hết “đậy, đậy rồi
tới kẹo kẹo!” Hết “trại, trại rồi phại, phại!” Chiếc trực thăng bồng bềnh, ngả
nghiêng, gục ngặc như chiếc lá vàng đang trôi nổi trên con thác lũ hơn mười
phút đồng hồ. Phía sau sàn tàu, mọi người nhốn nháo, nhìn tứ phía bốn bề. Một
anh mê vô đang lầm bầm đọc kinh. Kế đó là Trung úy Phạm Mẫn đang lết người ra
ngồi sát cửa, sẵn sàng để nhảy ra khỏi tàu. Làn da ngâm đen “mặn mà” của anh bắt
đầu đổi sang màu xám xịt! Không có một ngôn từ nào đủ để diễn tả sự kinh hoàng
khủng khiếp đang ngự trị trên chiếc trực thăng “khốn khổ” này.
Hơn mười phút vật
lộn với tử thần trôi qua như bất tận…Hình như Thần chết đã chán chê đùa dỡn
tánh mạng của gần mười anh nhân viên phi hành, bỏ lửng trò chơi ngang xương! Bầu
trời bỗng dưng trong sáng! Mây mù biến mất như một phép lạ. Tất cả mọi người há
hốc nhìn ra ngoài. Ngay trước mặt chiếc trực thăng sừng sững vách núi đá dựng đứng.
Chiếc trực thăng đang ở trong một vị thế bay ngang như một con cua… suýt bị
rang muối.
Dãy
núi Mẹ Bồng Con nằm giữa Tuy Hòa và Nha Trang đang chạy dài trước mặt. Hai viên
phi công run rẩy lết về Nha Trang. Tất cả mọi người trên tàu còn bàng hoàng
chưa tỉnh cơn ác mộng, không ai còn sức mở miệng nói một lời nào. Gần hai mươi
phút bay sau, những nhịp đập cuồng loạn trong trái tim tất cả những người trai trẻ
đã chậm lại, phi trường Nha Trang hiện ra dưới một bầu trời hanh nắng. Tại bãi
đáp, Trung úy Hòa “test” đã mất hơn hai phút đồng hồ để đặt hai cái càng của
chiếc máy bay trực thăng xuống mặt đất cao…không quá một sải tay!..."