Trích:
..."Ngồi
lặng yên suy tư thẩn thờ trên ghế salon một mình hồi lâu, bên ngoài trời đã tối
hẳn. Cảm thấy đói, tôi đứng dậy bước ra sân, lững thững đi bộ đến đầu đường Biệt
Thự để kiếm gì ăn lót bụng. Ngoài đường, mọi sự đi lại đã bắt đầu thưa thớt, thỉnh
thoảng một chiếc xe nhà binh chạy vụt ngang, vội vã… Những cột đèn điện bên đường
chiếu xuống mặt đường nhựa ánh sáng vàng vọt. Đang rảo bước bên lề đường, đột
nhiên tiếng nói của người bán hàng bên lề làm ngưng dòng tư tưởng đang miên man
trong đầu:
-
Mở hàng dùm em đi anh...
Ngay dưới chân cột đèn, kế bên đường một người đàn bà khoảng ba mươi, trong bộ đồ bà ba bông, đang ngồi lúi lúi quạt lò than, trên tấm vỉ sắt có mấy trái bắp nướng. Kế bên là một đứa bé gái khoảng năm bảy tuổi ngồi trên chiếc ghế nhựa bé tí, gần cái thúng đựng bắp tươi. Lò than cháy lốp đốp, nổ văng những đốm lửa đỏ bay trong không khí. Cách đó vài thước có hai chiếc xe xích lô đậu sát nhau, hai người đàn ông gầy ốm đang ngồi trên ghế trước đấu láo chờ khách.
Ngay dưới chân cột đèn, kế bên đường một người đàn bà khoảng ba mươi, trong bộ đồ bà ba bông, đang ngồi lúi lúi quạt lò than, trên tấm vỉ sắt có mấy trái bắp nướng. Kế bên là một đứa bé gái khoảng năm bảy tuổi ngồi trên chiếc ghế nhựa bé tí, gần cái thúng đựng bắp tươi. Lò than cháy lốp đốp, nổ văng những đốm lửa đỏ bay trong không khí. Cách đó vài thước có hai chiếc xe xích lô đậu sát nhau, hai người đàn ông gầy ốm đang ngồi trên ghế trước đấu láo chờ khách.
Tôi
nhìn chị bán hàng lắc đầu:
-
Không!.. cám ơn chị.
-
Bắp non ngọt lắm, mua dùm em đi anh!
Người
đàn bà nài nỉ. Tôi đứng lại. Những người đang ở trước mặt tôi vẫn sinh hoạt
bình thường để kiếm miếng cơm, manh áo, không hề quan tâm đến biến động của thời
cuộc. Chắc họ không có gì để mất và không có gì để lo sợ.
-
Chị bán có khá không ?
-
Ế lắm anh ơi…, giờ này thiên hạ lo chạy, ít người đi ra đường lắm.
-
Sao chị không lo kiếm đường chạy mà còn ngồi đây bán? Tôi hỏi.
Người
bàn bà, tay phe phẩy quạt lò, tay trở mấy trái bắp cho đều:
-
Có đồng mô trong túi mà chạy anh,.. mà không biết chạy đi chỗ mô. Còn chồng em
thì đi lính mất biệt, mấy năm ni không thấy về thăm nhà. Chừ em cũng không biết
anh đang ở chỗ mô nữa.
Vừa
nói xong người đàn bà gắp một trái bắp nướng còn nóng bỏng trên lò xuống để
trên miếng giấy dưới đất trước mặt đứa con gái.
-
Ăn đi con!
Tôi
lắng nghe người đàn bà nói tiếng Huế trong một âm điệu thật bình thản…Hình như
cô ta đã quá quen với gian khổ. Khuôn mặt của người đàn bà phản chiếu ánh lửa hồng
bập bùng của lò than vẫn còn phảng phất một nét mặn mà duyên dáng của người con
gái đất Thần Kinh, cho dù đã sống trong những ngày tháng lam lũ khổ cực. Nỗi
cay đắng, xót xa ngập tràn, xót thương cho thân phận của một con người. Tôi liếc
nhìn vỉ sắt trên lò than rồi chợt đổi ý, chỉ vào hai trái bắp cháy vàng:
-
Này,..chị bán cho tôi hai trái đi, đừng trét mỡ hành nghe!
Đợi
người đàn bà gói xong hai trái bắp trong lá chuối, tôi thò tay móc túi đưa chị
tờ giấy bạc xong quay người cất bước không chờ lấy tiền thối. Đi một khoảng ngắn,
tôi đến trước quán Mộng. Quán đã đóng cửa tắt đèn. Tôi nhìn đồng hồ chưa tới
tám giờ tối. Chắc mấy cô chủ quán đã rời thành phố rồi. Bước tới gần khung cửa
lớn bằng kiếng, ghé mắt nhìn vào trong, những bộ bàn ghế bằng mây, trải khăn trắng
toát trông lịch sự đang im lìm trong bóng tối mờ mờ từ ánh đèn đường hắt vào.
Hình ảnh một quán ăn quen thuộc, đầy thực khách cùng những tiếng cười nói vui vẻ
như đang trở lại trong tiềm thức của tôi..."
..................
..."Điều
đã làm cho tôi cảm thấy éo le, nếu là không nói khôi hài trong cuộc đời chinh
chiến, là một lần lãnh một viên đạn vào người và một lần đối diện với những
viên đạn trong đường tơ kẽ tóc, mạng sống tưởng chừng như đã đi đứt. Hai lần đó
không xãy ra trên trời cao khi đối đầu với quân địch, mà ở dưới đất, sau khi đã
an toàn trở về từ mặt trận. Người ta thường hay nói: “Đi sông đi biển không chết
mà chết vì con lạch cỏn con”. Những chuyện tôi sắp viết lên đây để sẽ nói lên sự
trớ trêu đó.
Trong
những lần đi chơi ngoài phố, ban đêm tôi luôn luôn lận khẩu súng 22 ly nhỏ như
gói thuốc lá vào lưng quần dấu dưới áo khoác, để bảo vệ tánh mạng trong những
trường hợp nguy hiểm xãy ra bất ngờ. Khẩu súng đó đã được phi đoàn trưởng của
tôi, Trung Tá Khưu Văn Phát, tặng riêng trong một trường hợp đặc biệt.
Một
đêm khoảng hai giờ sáng, sau đi chơi trở về nhà với hai người bạn gái trên xe Jeep
của ông bạn tôi, Trung úy Thủy, Trưởng phòng nhiên liệu Không Đoàn 62/CT. Bước
chân vào nhà, người đã mệt mỏi, mạnh cặp nào về phòng nấy. Tôi uể oải thay áo
quần. Khi mở giây nịt, tháo nút quần, tôi quên bẵng mất khẩu 22 đang nhét bên
hông. Khẩu súng rớt xuống ngay trên sàn gạch bông.
-
Đoành!…Một tiếng nổ như tiếng pháo chuột vang lên trong đêm vắng.
Giật
mình tôi nhìn xuống dưới, khẩu súng lục xinh xắn màu đen đang nằm trên sàn gạch
nhà giữa hai bàn chân tôi. Cúi xuống lượm và ngạc nhiên khi thấy từ ống quần một
giòng máu đỏ tươi đang chảy xuống bàn chân trắng bóc suốt ngày mang giày “bốt đờ
sô” của tôi. Sững sờ, tôi vén vội quần theo ngược dòng máu đỏ, một lổ nhỏ như đầu
đủa nằm ngay bên trong bắp chuối, máu đang trào ra. Vội vã lấy ngón tay bịt
ngay lổ để làm ngưng máu chảy, đồng thời tôi nghiêng đầu nhìn bên ngoài bắp đùi
“hy vọng” tìm lổ thoát ra của viên đạn. Tôi không thấy gì ngoài một cục u nhỏ
trồi lên - viên đạn đã đi xéo trong bắp thịt, tới gần da thì ngừng lại. Tôi bóp
nhẹ bên ngoài thấy rõ ràng hình dáng của viên đạn nhỏ như đầu đủa đang nằm “yên
nghỉ” trong thớ thịt. Lạ lùng thay, tôi không có một chút cảm giác đau nhức nào
cả.
Vừa
lúc đó, người bạn gái tôi từ buồng tắm chạy ra cùng với hai người kia từ phòng
khác chạy vào. Tất cả cùng la:
-
Trời đất ơi, chuyện gì vậy ?
-
Không có gì đâu…mẹ,… xui quá, quên hẳn khẩu súng nhét trong người. Tôi cố lấy
giọng bình tĩnh, rồi như tự an ủi, tôi nói tiếp:
-
May mà nó trúng bắp chuối chứ lên thẳng một chút nữa đúng ngay giữa hai chân
thì tàn đời…
Mọi
người bu quanh nhìn vào chân tôi, không ai cười cả. Trung úy Thủy lên tiếng:
-
Thôi, tao phải đưa mày đi nhà thương rồi. Hai cô này thay đồ đi. Đại khái thôi,
nhanh lên!..
Thế
là tôi lại phải choàng vai hai người bạn gái khập khểnh leo lên xe Jeep cùng với
Thủy nhà thương trực chỉ. Tôi lầm bầm chửi thầm số con rệp khi nghĩ đến phải bỏ
chiếc gường êm ấm và người bạn gái để lên nằm trên chiếc băng ca lạnh lẽo trong
đêm khuya khoắc như thế này.
Chưa
hết chuyện!..
Sau một đêm cô đơn trằn trọc trên chiếc băng ca lạnh lẽo, với viên đạn còn nằm trong bắp chuối, tôi thức dậy khi nghe có tiếng ai nói lớn:.
Sau một đêm cô đơn trằn trọc trên chiếc băng ca lạnh lẽo, với viên đạn còn nằm trong bắp chuối, tôi thức dậy khi nghe có tiếng ai nói lớn:.
-“Ê!..dậy
đi ăn sáng!..Giờ này mà còn ngủ!..
Mở
choàng mắt ra, trước mặt tôi là Trung úy Thủy và ba bốn cô gái, trong đó có
“người đẹp” của tôi đang đứng vây xung quanh. Người chưa tỉnh hồn, mấy con men
rượu vẫn còn lẩn quẩn trong người chưa chịu giải tán, tôi lè nhè:
-“Đi
đâu được!..Chờ chút nữa bác sĩ vào mổ lấy đạn ra xong,..rồi đi đâu thì đi!..
-“Đi
đi!..ăn tí rồi về anh, hôm nay chủ nhật mà…Đi ra quán số một ở biển ăn cho vui
anh!..”Thấy người bạn gái năn nỉ, tôi không cưỡng lại được, ngồi dậy nói:
-“OK!..đi
thì đi,.. nhưng Thủy,..mày phải đưa tao về sớm sớm nghe!”
Thế
là tôi khập khễnh cùng cả đám chồng chất lên chiếc xe Jeep xanh không quân của
Trung úy Thủy kéo nhau đi. Sau một thời gian dây dưa, đám “lâu la” chở tôi về
nhà thương Quân Y Viện. Vừa bước chân vào phòng mổ, gặp ngay anh Trung sĩ y tá
đang đứng xớ rớ. Anh này liền phạng cho tôi một câu:
-“Bác
sĩ Đoàn Yến mới đi mấy phút đó...Ổng la tui quá trời…sao lại để cho Trung úy đi
vậy…Chút nữa ổng trở lại đó! Thiệt tình tui chưa gặp ai mà cho bác sĩ chờ như Trung
úy cả!..” Nghe xong tôi không nói một câu, nhăn mặt leo lên băng ca…đưa tay bóp
viên đạn thấy đau đau."…