Trích:
"...Tàu
đã cạn xăng và đạn dược, tôi phóng nhanh về Tuy Hòa. Bên cạnh, tôi thấy Liên
móc gói thuốc mời người đàn ông hút, và hai người nói chuyện rất hăng say.
Người đàn ông trong bộ áo quần nhàu nát, có lẽ
là chồng của người đàn bà đang ôm đứa bé, trên khuôn mặt gầy ốm, mệt mỏi và xạm
đen vì nắng nhưng đôi mắt lộ vẻ sung sướng với nụ cười nở rạng rỡ trên môi. Tôi
hỏi Liên:
-Quen
à ?
-Anh
có tin không, đây là thằng bạn học cùng lớp với tôi hồi xưa, em ruột của Thượng
Sĩ Kim, y tá Phi Đoàn mình đó. Thật là một chuyện hi hữu, đúng là ý trời.
Trong
giọng nói của Liên tôi nghe như đang ẩn chứa một niềm vui bất chợt. Tôi trao cần
lái cho Liên rồi móc thuốc ra hút, nghỉ xả hơi sau một thời gian dài căng thẳng.
-Hôm
qua bạn làm gì? Tôi hỏi Liên.
-À,..tôi
bay cho tiểu khu Tuy Hòa thả cơm vắt, mía khúc xuống cho dân chạy loạn và bốc
người. Có chuyện này tôi quên kể cho anh nghe. Lúc bay ra vùng có một “Ma Soeur” đi theo tàu thả đồ tiếp tế của Tiểu Khu Tuy Hòa. Khi tôi đáp xuống bãi
cát, một toán người tràn tới leo lên tàu, “Ma Soeur” lẵng lặng nhảy xuống đất
nhường chỗ không lên lại tàu, tôi cứ chần chờ, bà ngoắc tay bảo tôi bay đi. Thấy
một đám người đang chạy đến, tôi không thể chờ lâu hơn nữa được phải cất cánh.
Trước đó tôi có nghe “Ma Soeur” nói là muốn được xuống con lộ gia nhập với đoàn
người chạy nạn để giúp đỡ họ, nhưng tôi không ngờ. Liên nói tiếp:
-Anh
có biết không!.. khi chiếc tàu cất cánh, nhìn xuống thấy người nữ tu trong bộ
áo dòng đứng chơ vơ, hai tay giữ chặc chiếc khăn bịt đầu trên bãi cát nóng
cháy…Gió bụi mịt mù như muốn cuốn thổi bay tấm thân nhỏ bé,..Hình ảnh đó có lẽ
sẽ không bao giờ phai nhạt trong trí óc của tôi anh à!
Khi
nói tới đây, giọng của Liên đột nhiên như nghẹn ngào vì xúc động. Tôi vội quay
mặt nhìn ra ngoài khung cửa, bất giác liên tưởng đến cái gọi là “giải phóng miền
Nam” của quân Cộng Sản khát máu và những nổi thống khổ tận cùng
mà cả hàng trăm
ngàn người dân lành vô tội đang phải chịu đựng trên con lộ máu kinh hoàng này.
..........................................
Nhìn
hàng vạn người nối đuôi nhau chen chúc đói khát bên dưới, năm bảy bao bánh mì
trên sàn tàu của tôi như một giọt nước nhỏ bé trên bãi sa mạc mênh mông nắng
cháy, sự hăng say phấn khởi trong lòng tôi buổi sáng hôm nay tự nhiên tan biến
tự lúc nào .
-Chắc
mình phải đem thả nơi nào có ít người, chứ thả đây người ta đạp nhau đủ chết.
Tiếng người mê vô phía sau tàu đề nghị.
Thấy
hợp lý, tôi cho tàu rời con đường lộ, bay dọc theo bãi cát bên bờ sông.
-Phía
sau sẵn sàng nghe, mở hết mấy bao bánh mì ra đi, khi nào tôi bảo thì mọi người
bắt đầu thả xuống,.. tôi nói cho hai anh mê vô xạ thủ, nhờ mấy người kia thả phụ
cho nhanh.
Tại
bờ sông cạn kế trên những cồn cát, từng nhóm người đang tắm rửa, hoặc lấy nước
uống. Tôi cho con tàu bay rà xuống thấp, hàng trăm cánh tay đưa lên cao, như
van xin cầu khẩn hơn là chào đón. Một số khác, trên tay cầm những xấp giấy hình
như là tiền đưa lên vẫy vẫy như mời mọc, “khiêu gợi” chiếc trực thăng đang bay
ngang qua đầu. Hình ảnh những xấp tiền trên bàn tay của những người dân chạy giặc,
có thể là cả một gia tài mồ hôi nước mắt của họ dành dụm mang theo được, và
ngay giây phút này sẵn sàng đánh đổi một chỗ ngồi trên chiếc trực thăng để bay
ra khỏi con lộ máu. Tôi bỗng dưng thấy mũi lòng thương xót cho đồng bào đang
đau khổ cùng cực, nhưng đồng thời hành động vô tình của họ đã làm va
chạm và tổn thương tự ái của tôi không ít. Tôi quay qua nhìn Thiếu úy Liên ngồi
bên ghế trái đang nhìn xuống phía dưới. Bất giác cả hai cùng quay lại, không ai
nói gì nhưng trong đầu hình như cùng có một ý nghĩ cay đắng và xót xa.
Con
tàu lướt qua một đám người nhỏ, tôi bay chậm lại rồi nói vội trong “intercom”:
-Thả
đi!
Hàng
chục ổ bánh mì rơi rải rác trên bãi cát vàng, từng nhóm người ùa chạy theo,
nhào trên đất vồ vập, chen lấn dành giựt, một vài người già, con nít ngã lăn
trên cát. Chỉ trong chốc lát, những bao bánh mì đã sạch nhẵn."...