Hân Hoan Chào Đón Quí Vị Quan Khách, các Niên Trưởng cùng tất cả các Chiến Hữu đến với Cuốn Bút Ký Chiến trường: "Trên Vòm Trời Lửa Đạn"

Tuesday, January 3, 2012

Cá Lóc và Đàn Vịt Trời

Trích:
"...Trước mặt tôi hiện ra một hồ nước lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời, nằm ngay giữa rừng cây cao. Tôi ngồi dậy vươn vai xong kéo “gunsight” (máy nhắm bắn hỏa tiễn) xuống trước mặt. Đã mấy ngày này không có dịp tác xạ, tôi muốn điều chỉnh lại độ chính xác của hai bó “rocket”.
-Hổ 2!..Sơn!..chờ chút nghe! Tôi muốn thử súng xuống cái hồ trước mặt này…
Bay chiếc võ trang số hai là Trung úy Bùi Hữu Sơn, tự là Sơn “mực”, một phi công trong phi đội võ trang Mãnh Hổ của tôi.
-OK!..Nghe năm!
Khi trảng cỏ vừa hiện ra trước mũi tàu, tôi đẩy cần lái. Chiếc trực thăng chúi mũi lao xuống. Đợi cho trung tâm hồ nước vào giữa những vòng tròn sáng, tôi bấm nút:
-Xoẹt!..Trái hỏa tiễn rít lên rời dàn phóng!
Oành!..Mặt hồ đang yên tĩnh nổ bung lên một cột nước cao trắng xóa. Khói trắng cùng hơi nước quyện lẩn tạo thành một đám mây nhỏ là đà trên mặt nước.
Một đàn vịt trời đang tung tăng bơi lội vụt bay tung lên tứ phía như một đàn ong vỡ tổ. Chiếc trực thăng sẵn trớn lao xuống thấp. Trên mặt hồ ngay chỗ trái hỏa tiễn vừa nổ, hàng chục con vịt bị trúng miểng hay bị sức ép chết, nổi lều bều. Một sự kiện quá “bất ngờ” xãy ra ngoài chủ ý của tôi .
-Hổ 2,.Sơn,.. bạn bay trên cao chờ nghe- tôi nói trên tần số riêng của Mãnh Hổ. Hổ 1 xuống vớt vài con vịt tối mời anh em biệt đội ra phố nhậu.
-OK!..Anh bạn Hổ 2 của tôi trả lời tuy ngắn gọn, nhưng tôi nghe trong giọng nói như chất chứa một âm hưởng đồng tình.
Cho chiếc trực thăng hạ cao độ, bay đến ngay giữa hồ. Những làn khói trắng xám đang còn ngun ngún bốc lên từ đáy nước. Hai người mê vô xạ thủ ngồi phía sau nghe tôi nói, nhào ra sát cửa, láo nháo:
-Trời!..Vịt!..vịt chết nhiều quá!..Lẹ lên!..“Ông thầy” hạ thấp thấp xuống tụi tui vớt cho!..Vịt này nhậu hết sẫy! Lẹ lên!..Vừa nói hai anh vừa chắc lưỡi như đang thấy mấy đĩa vịt luộc bốc khói ngay trước mặt.
-OK!..Từ từ, có gì mà la toáng lên vây!..Mẹ,..nó chết rồi nằm đó chạy đi đâu!?
Miệng vừa nói, tay vừa đem chiếc trực thăng “hover” ngay trên đầu những xác vịt đang nhấp nhô trên sóng nước.
-Phước, mày phải lấy cái thùng đạn ra sẵn để đựng chứ để khơi khơi trên sàn vậy à!?
Trung sĩ Phước tự “Phước chìa khóa”, một xạ thủ lâu năm trong nghề, leo hẳn ra ngoài đứng trên chiếc càng trực thăng. Một tay anh níu vào thành tàu, tay kia vẫy vẫy ra dấu hiệu trong một thái độ nôn nóng… Ít nhất cũng cả ba bốn chục con vịt trong những bộ lông đủ màu, nổi lềnh bềnh trên mặt hồ như những cụm bèo trôi giạt. Tôi hạ dần con tàu thật thấp. Trong một hành động thành thạo, Phước ngồi hẳn trên càng tàu, níu tay anh cơ phi, tay kia lượm từng con vất lên sàn tàu.  Gặp những con vịt nào chỉ còn lại bộ lông bèo nhèo, hay phanh thây phanh bụng, anh ta vứt tỏm lại xuống hồ. Trong vài ba phút, trên sàn ngổn ngang đầy những vịt, lông lá máu me lẫn với bùn đen trông như một bãi chiến trường đẫm máu.
Sức gió của cánh quạt quay vùn vụt trên lưng chiếc trực thăng lơ lửng thổi ào ào xuống tạo thành một sức ép liên tục trên mặt hồ. Nước dạt lên bãi cỏ xung quanh, mặt hồ còn trơ lại bùn non đen xám. Đột nhiên, hàng trăm con cá to nhỏ đủ loại đang uốn éo vung vẫy ngay dưới bụng chiếc trực thăng. Tôi quá đổi ngạc nhiên, trợn trừng mắt nhìn. Ở những hồ nước cạn không dấu chân người, có lẽ cá được tự do sinh sôi nẩy nở. Nhìn những con cá đủ loại, vàng óng hay đen đủi, to cỡ bắp chân, nhỏ như cườm tay vùng vẫy bơi trước mắt, tôi liên tưởng tới nồi canh chua bốc khói!.. “Tay đã nhúng chàm” tôi la trong “intercom”:
-Chờ đợi gì nữa!..Lấy thêm thùng đạn nữa để đựng cá...Nhanh lên!
Thùng đạn liên của súng “mini-gun”, dung lượng cỡ sáu chục lít, lý tưởng để dùng trong lúc này, mê vô và xạ thủ đang dùng làm ghế ngồi.
Trung sĩ Phước ngồi trên càng tàu cúi gập người xuống vói tay chụp mấy con cá to béo ngậy vảy xanh vàng óng ánh đang bơi ngoằng ngoèo trong bùn. Khó khăn lắm anh với chụp được một con, chưa kịp liệng lên sàn thì con cá trơn tuột vuột tay rớt tỏm lại xuống mặt bùn. Ngồi trên ghế bay đang cố ghìm chiếc trực thăng đong đưa trên mặt nước. Thấy không xong, tôi hét lớn:
-Một đứa nào nhảy mẹ xuống hồ đi!..làm cho lẹ còn phải về, lở Charlie kêu thì thí mẹ tao!..
Nghe tôi nói, Phước vội vã cởi phăng bộ đồ bay, còn lại chiếc quần xà lỏn, nhảy ùm xuống nước. Bùn lên gần tới đầu gối. Phước nhanh nhẹ vồ những con cá lớn, dùng hai tay nắm nắm chặc anh chuyền lên cho anh xạ thủ bỏ vào thùng đạn. Một anh trên, một anh dưới trong những cử động nhịp nhàng. Trong chốc lác thùng đạn đã đầy ắp.
Trên trời cao chiếc số hai kiên nhẫn bay vòng quanh hồ chờ đợi trong sự im lặng “đồng lõa”.
-Thôi!..thôi!..lên đi…đủ rồi! Tao dọt đây!.
Hai anh không chịu nghe, ham hố níu kéo thêm một hai con nữa rồi mới nhảy lên sàn tàu. Tôi vội vã đẩy cần lái, con tàu lấm đầy bùn đen chổng mông lướt trên mặt hồ một đoạn rồi vươn lên, vượt qua khỏi những ngọn cây bìa rừng."...